[Edit] Anh ấy không tồn tại (chap 15-end)

Chap 15: Ăn sạch kem

Sáng sớm thứ bảy.

“ Leng keng~”

Chuông cửa vang lên. Vương Tuấn Khải từ trong chăn chui ra, mặc áo khoác nhìn Thiên Tỉ đang nằm trên giường nói: “ Sinh nhật vui vẻ! Quà sinh nhật anh mua cho em tới rồi! Anh đi lấy.”

Thiên Tỉ cũng từ trong chăn chui ra, mơ hồ buồn ngủ nhìn Vương Tuấn Khải vui vẻ chạy ra cửa, lộ ra hai cái xoáy lê đáng yêu, sau đó ấm áp hỏi:

“ Sớm a bảo bối. Mua quà sinh nhật gì cho em vậy.”

Thiên Tỉ còn nói chưa dứt lời, Vương Tuấn Khải liễn lấy quà tặng, đóng cửa lại, trở về phía cửa phòng ngủ, sau đó giơ cái bánh sinh nhật màu hồng nhạt hình Hello Kitty trong tay lên nói;

“ Nhanh rời giường thôi.”

Thiên Tỉ cũng xoay người một cái đứng lên, mặc quần áo tử tế nhìn bánh ngọt trong tay Vương Tuấn Khải, nói: “ Là bánh kem sinh nhật a. Có chút tốn. Phải để trong tủ lạnh lát nữa ăn mới ngon.”

Dứt lời hôn lên lông mi của Vương Tuấn Khải, đón lấy bánh ngọt, ôn nhu nói: “ Bảo bối nhanh đi tắm đi.”

___________

 

Hai người mau chóng tắm xong, ăn xong điểm tâm, nhàn nhã hưởng thụ không gian tốt đẹp của ngày cuối tuần.

Thời tiết hôm nay không tồi, ánh mặt trời ấm áp rơi ngoài cửa sổ rọi vào phòng khách, chiếu lên trên người Vương Tuấn Khải và Thiên Tỉ, hai người đều cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa trong lòng.

Vương Tuấn Khải gảy đàn ghi-ta, lộ ra hai cái răng nanh, cúi đầu, dùng giọng hát trầm ấm mà cuốn hút, nhìn Thiên Tỉ hát:

 

 […… Không nhìn thấy nụ cười của em anh không thể nào ngủ được

 Thanh âm của em gần như thế anh lại ôm không tới

 Không có trái đất, mặt trời vẫn sẽ quay

 Không có lý do gì anh cũng có thể một mình bước đi

 Phải rời khỏi em anh biết rất đơn giản

 Em nói dựa vào trở ngại của chúng ta

 Cho dù buông ra nhưng đừng tịch thu tình yêu của anh được không

 Coi như anh cuối cùng mới hiểu được]

 

 Hát xong một khúc, Vương Tuấn Khải ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Thiên Tỉ một cái, nói: “ Dễ nghe chứ.”

Thiên Tỉ cưng chiều sờ sờ đầu Vương Tuấn Khải, nói: “ Dễ nghe, dễ nghe.”

Vương Tuấn Khải liền ngượng ngùng cười

Thiên Tỉ cũng không chút hoang mang khi nhớ lại quá khứ, đem Vương Tuấn Khải hoàn toàn ôm trọn trong lồng ngực mình, lúc này mới lấy đàn ghi-ta Vương Tuấn Khải cầm trong tay, gảy vài tiếng, nhìn bộ dạng mặt đỏ bừng của người nào đó trong lồng ngực, mởi giảo hoạt cười, ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nói: “ Thiên ca ca cũng đánh cho anh nghe một chút, được không.”

 

 […..

  Bay qua nhân gian vô thường

  Mới hiểu tình yêu là kho báu

  Mặc kệ thế giới trở nên thế nào

  Chỉ cần có anh sẽ là Thiên đường

  …..

  Giống như thi nhân dựa vào ánh trăng

  Giống như cá heo dựa vào đại dương

  Anh là thiên thần, anh là thiên thần

  Anh dối với em từ khi bắt đầu đến cuối cùng vẫn là Thiên đường]

 

Nhìn cái người đỏ mặt tới tận cổ trong lòng mình, Thiên Tỉ lúc này mới thỏa mãn, buông Vương Tuấn Khải ra, cười xấu xa nói:

“ Đúng rồi…. Bánh ngọt lạnh tốt lắm a. Chúng ta đi ăn thôi.”

Vương Tuấn Khải lúc này mới phục hồi lại tinh thần, đi theo Thiên Tỉ chạy đến nhà ăn, nhìn bánh sinh nhật, hướng Thiên Tỉ nói: “ Sinh nhật 18 tuổi vui vẻ!”

Thiên Tỉ liền vui vẻ cười. Vương Tuấn Khải lại bổ sung một câu: “ Cũng chúc tôi 18 tuổi sinh nhật vui vẻ.”

Thiên Tỉ sửng sốt một chút, sau đó liền xấu xa cười, nói: “ Tiểu Khải, anh cũng đã hơn 1000 tuổi rồi đó.”

“ Nhưng là anh hiện tại là một nửa là con người a.” Vương Tuấn Khải bĩu môi nói, “ Anh mặc kệ! Dù sao anh với em cùng tuổi. Em bao nhiêu tuổi anh cũng bấy nhiêu tuổi. Em hôm nay tròn 18 tuổi, anh hôm nay cũng tròn 18 tuổi. “ Dứt lời đem mặt tiến gần đến cái bánh ngọt, dùng đầu lưỡi liếm một miếng bánh, sau đó cười rộ lên, lộ ra hai chiếc răng tiểu Hổ, nói: “ Oa, thật sự ăn rất ngon.”

Thiên Tỉ cũng là không để ý tới hương vị ngọt ngào tuyệt với của cái bánh ngọt, bởi vì giờ phút này cái bánh ngọt đó có thể so sánh bằng cái người mê người trước mắt này sao. Nhịn không được tới gần Vương Tuấn Khải, ghé vào lỗ tai anh, nói một câu tràn đầy khí sắc: “ Bảo bối, anh có biết 18 tuổi chính là đã trưởng thành rồi không.”

Vương Tuấn Khải bị hơi thở của Thiên Tỉ phả đến có chút ngứa, rụt cổ lại, sau đó nói: “ Anh biết a.”

Vẫn là cái vẻ mặt đơn thuần ấy, lấy tay còn dính một chút bánh ngọt, với đến trước mặt Thiên Tỉ, nói:

“ Em không ăn bánh ngọt sao?”

Thiên Tỉ nở nụ cười xấu xa, nói: “ Đương nhiên ăn.”

Dứt lời đem ngón tay Vương Tuấn Khải hoàn toàn ngậm trong miệng, môi với răng tinh tế ăn hết chút bánh ngọt còn lưu lại trên ngón tay Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải cũng là bị răng nanh của Thiên Tỉ cắn, trong lòng có chút khác tường, không dám nghĩ nhiều liền né tránh anh mắt khát vọng kia của Thiên Tỉ, tiếp tục ăn bánh ngọt, làm bộ như ngắm phong cảnh: “ Bánh ngọt thực sự hảo ngọt a.”

Thiên Tỉ cũng tiến đến trước mặt Vương Tuấn Khải, đỡ đầu của anh rồi liền hôn lên môi anh, dùng đầu lưỡi tiến vào trong khoang miệng một trận tàn phá bừa bãi, hôn đến khi Vương Tuấn Khải sắp không tở nổi, lúc này mới buông ra, nói: “ Ừ. Thật sự rất ngọt”

Nhìn Vương Tuấn Khải căng thẳng đến nỗi không thể nói ra một câu, chỉ có thể dùng răng nanh cắn môi, chính là cắn môi, hành động này xem ra quả thực chính là vô cùng trêu người! Vì thế lại tiến đến gần Vương Tuấn Khải, dùng môi khẽ cắn lên vành tai ửng đỏ của Vương Tuấn Khải kia, hơi thở khêu gợi rót vào lỗ tai Vương Tuấn Khải:

“ Bảo bối, càng ngọt hơn, nếu anh…”

Dứt lời, hôn một cái lên cổ Vương Tuấn Khải, hỏi: “ Ngọt sao.” Vương Tuấn Khải quả thực chính là đỏ bừng mặt, mặc cho Thiên Tỉ làm xàng làm bậy.

Thiên Tỉ đưa tay cởi bỏ cúc áo thứ nhất của Vương Tuấn Khải, hôn lên yết hầu của Vương Tuấn Khải, nói: “Ngọt sao.”

Cởi bỏ cúc áo thứ hai, hôn lên lòng ngực Vương Tuấn Khải, hỏi: “ Ngọt sao.”

Cởi bỏ cúc áo thứ ba, hôn lên cơ bụng Vương Tuấn Khải, hỏi: “ Ngọt sao.”

Cởi bỏ cúc áo thứ tư, hôn lên kẽ hở dưới người Vương Tuấn Khải, hỏi: “ Ngọt sao.”

Một đường khai hoang, đem Vương Tuấn Khải trần trụi, Thiên Tỉ lúc này mới cởi quần áo của mình, lộ ra cơ thể rắn chắc, nhìn Vương Tuấn Khải ngượng ngùng, toàn thân đã đỏ bừng, nhịn không được đùa giỡn một câu:

“ Ngày đầu tiên mà dám ở trước mặt em ‘thẳng thắn thành khẩn’ cũng đợi tiểu bảo bối, hiện tại như thế nào lại thẹn thùng đến như thế…..”

Vương Tuấn Khải đã có chút hoang mang, nghe được lời nói của Thiên Tỉ, thẹn thùng nói:

“ Em khi đó… Không phải rất biết điều sao….. Anh còn đối với em…là muốn lăn lộn trên giường,,,Em còn không nguyện ý……”

Thiên Tỉ đem Vương Tuấn Khải đặt ở dưới thân, cười xấu xa, nói:

“ Kem phải đông ăn mới ngon. Mà em yêu nhất Tiểu Khải, phải đợi đến khi trưởng thành mới có thể ăn sạch.”

Dứt lời thấp giọng ở bên tai Vương Tuấn Khải, ý loạn tình mê nói: “ Hôm nay, em sẽ đem anh ăn sạch đó. Bảo bối.”

…….

Một đêm triền miên.

Đến khi hai người rốt cuộc tỉnh táo lại, mặt trời cũng đã lộ ra. Thiên Tỉ ôm Vương Tuấn Khải trong lồng ngực, nghe anh nhỏ giọng oán trách: “ Xin chào Thiên Tỉ đáng ghét.”

Thiên Tỉ trong lòng ngọt ngào, ôm chặt lấy Vương Tuấn Khải, nói: “ Bảo bối phải ngủ thêm chứ.”

Vương Tuấn Khải lắc đầu: “ Anh ngủ không được. Thiên Tỉ, em theo giúp anh ngắm mặt trời mọc đi.”

Thiên Tỉ liền hôn lên mái tóc mềm mại của Vương Tuấn Khải, nói: “ Được.”

Sáng sớm cuối thu, trong không khí còn mang theo một tia lành lạnh. Hai người bọc lại trong chăn, ngồi ở ban công, cả hai cùng nhau ngắm mặt trời mọc.

“ Meo~” Trong góc ban công, một con mèo Ba Tư màu đen ló ra một cái đầu, thoáng nhìn qua bầu trời. Xác nhận sắc trời vẫn còn sớm, liền “meo~” một tiếng nữa, liền bị một con mèo vàng khác vươn móng vuốt, ôm trở về trong ổ.

“ Ba mẹ, sớm.” Thiên Tỉ thấy thế liền tiến vào trong ổ của hai con mèo chúc buổi sáng an lành. Vương Tuấn Khảo nở nụ cười, trêu ghẹo: “ Thiên Tỉ, bọn họ hiện tại chính là hai con mèo bình thường rồi.” Thiên Tỉ cũng cười cười, ngượng ngùng nói: “ Dù sao bọn họ kiếp trước cũng là ba mẹ em mà. Tuy rằng em biết bọn họ đã đầu thai, đã không còn kí ức của kiếp trước, nhưng là vẫn không nhịn được gọi như vậy a.”

Vương Tuấn Khải cũng cười, cười đến lộ cả hai chiếc tiểu Hổ đáng yêu nha, nghĩ nghĩ, nhìn Thiên Tỉ nói: “ Thiên Tỉ, em nói xem, nói ba mẹ em còn sống, bọn họ sẽ thích anh chứ.”

“ Đương nhiên.” Thiên Tỉ chắc chắc nói: “ Em còn năm mơ thấy một giấc mộng. Trong mơ ba mẹ vui mừng chào hỏi. Em còn viết một câu chuyện trên lofter ( sẽ edit sau nhé)”

Phí đông dần dần lộ ra những tia sáng ấm áp, Thiên Tỉ thấy thế, chu đáo nhìn Vương Tuấn Khải nói: “ Bảo bối, mặt trời muốn mọc lên đến đây rồi a.”

Vương Tuấn Khải cũng không ngẩng đầu, chính là ở trong chăn tìm được bàn tay Thiên Tỉ, sau đó nắm thật chặt.

Thiên Tỉ có chút sửng sốt, lập tức dùng lực năm lại tay Vương Tuấn Khải.

Dưới ánh mặt trời, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, mở ra một chương mới của cuộc sống.

________ Hoàn.

[Edit] Anh ấy không tồn tại (chap 14)

Chap 14: Đáp án: Thiên đường trên Thiên đường

Tôi là Vương Tuấn Khải. Tên tiếng Anh là Karry.

Rất nhiều năm về trước, tôi còn không gọi tên này. Khi đó, tôi gọi là Raphael, là con trai của người cha mà tôi sùng bái nhất, cư ngụ phía trên tầng mây chính là Thiên đường.

Nghe phụ thân nói, lúc ban đầu chính là lúc ban đầu, tôi còn có cái tên, tên là Minos, tôi không nhớ được. Vì để gìn giữ tâm hồn thuần khiết cùng dòng máu hiền lành lương thiện chảy trong người tôi, phụ thân đã xóa hết mọi kí ức ở nhân gian của tôi. Cho nên tôi chỉ mơ hồ có chút ấn tượng, cảm thấy được đại khái nơi mà tôi đã từng sống, nơi đó có ánh mặt trời ấm áp cùng gió biển mặn. Mà theo thời gian trôi đi, sự thực tôi đã từng có cuộc sống ở nhân gian cũng dần dần phai nhạt, liền vô cùng tự đắc về cuộc sống sung sướng trên Thiên đường.

Tôi có một tiểu đệ, quan hệ đặc biệt tốt, chính là Lucifer. Hai chúng tôi rất thích làm việc, thường ngồi trên đám mây mềm mại, quan sát cuộc sống rộn ràng, nhộn nhịp ở nhân gian. Khi đó, Lucifer tuyệt đối không phải là tà ác, cậu ấy dựa vào bả vai của tôi, nhìn xuống nhân gian. Tia sáng trong ánh mắt chứa đựng sự đơn thuần cùng ngây thơ.

Mặt khác, tuy là những thiên thần khác nhau, tôi và Lucifer đều là do phụ thân xuống nhân gian lựa chọn nhi tử, tuy chúng tôi đều bị xóa sạch kí ức, nhưng là đối với nhân gian đều có cùng một thứ tình cảm. Mà mặt khác các ca ca từ khi ra đời đều sinh hoạt tại Thiên đường, bọn họ xem nhân gian là một nơi dơ bẩn, nơi đó giả dối, lừa gạt, tà niệm thịnh hành. Nhưng những lời này cũng không ngăn cản được tình cảm mà chúng tôi dành cho nhân gian càng ngày càng mãnh liệt. Rốt cuộc, do dự vài năm ánh sáng sau đó, có một ngày Lucifer đột nhiên quyết định nói với tôi, “Raphael, em nghĩ muốn xuống trần gian”.

Tôi nhìn khuôn mặt nghiêng của Lucifer khi cậu ấy nhìn xuống nhân gian, hoàn toàn hướng ánh mắt về nơi đó. Nhưng là, tôi còn lo lắng hỏi:

“ Nhưng mà, Lucifer, các ca ca nói, nhân gian, là một nơi không tốt.”

Lucifer thản nhiên cười, quay mặt đi, giảo hoạt hỏi tôi: “ Chính là, các ca ca, từng đi qua ở nhân gian sao?”

Tôi lắc đầu.

Lucifer liền cười; “ Đi cũng chưa đi qua, làm sao biết là cỏ hoang mọc thành bụi vẫn là hoa tươi nở rộ đâu.”

Tôi nghĩ muốn khuyên can Lucifer, thế nhưng cậu ấy ghé sát vào lỗ tai tôi, thần bí nói;

“ Raphael, còn nhớ rõ chúng ta từng nghe thấy truyền thuyết kia không?”

“ Thiên đường phía trên Thiên đường?”

“ Đúng vậy.” Lucifer nhẹ nhàng phóng tầm mắt ra xa, nhớ lại khi từng nghe thấy một câu chuyện cổ, “ Truyền thuyết kể rằng, Thiên đường phía trên còn có Thiên đường. Con người đi đến trên một tầng Thiên đường, sẽ đạt được càng nhiều hạnh phúc. Mà cánh cửa để đến hạnh phúc, nghe nói ở nhân gian.”

Tôi lắc đầu, nhẹ giọng nói: “ Nhưng là…….. Cái đó dù sao cũng là truyền thuyết.”

Lucifer tiếp tục cười, nói: “ Không thử, làm sao biết được chứ.”

Dứt lời, Lucifer vỗ vỗ bả vai tôi, sau đó liền theo vào trong đám mây nhảy xuống.

Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy thân ảnh trắng trẻo đó, trong mắt Lucifer tràn ngập tia sáng hy vọng.

Tôi ở trên Thiên đường đợi đã lâu, Lucifer cũng không trở về. Thỉnh thoảng các ca ca đến tìm tôi cùng chơi đùa, chính là cũng một chỗ với các ca ca, tôi lại càng nhớ Lucifer. Tôi nghĩ đi tìm cậu ấy, nhưng là các ca ca đều giữ tôi, khiến tôi do dự. Cứ như vậy, qua một thời gian ngắn, lại nghe được một thông báo không tốt về Lucifer.

Theo lời phụ thân nói, tôi mới biết được, Lucifer sau khi rơi xuống nhân gian, thích một nữ tử người hạ giới. Chính là Lucifer muốn cùng nàng chung sống cả đời, nử tử đó lại mang trong lòng kế hoạch nham hiểm. Về sau không biết vì sao lại biết Lucifer là Thiên Sứ, nàng cư nhiên trực tiếp báo lại với Hồng Y Giáo Chủ, Lucifer không biết chuyện gì lại gặp một trận hỏa hoạn thiêu rụi gần như chết. Sau đó, hắn trải qua hơn 100 năm, từ từ khôi phục pháp lực, rốt cuộc cái tâm địa đơn thuần kia cũng không còn nữa. Dường như là mở ra hòm Pandora [1] , lúc đó nhất thời toàn bộ Châu Âu lâm vào khủng hoảng. Cái tên Lucifer này, hoàn toàn sa đọa cũng giống như ma quỷ.

[1] Trong thần thoại Hy Lạp, sự tích về chiếc hộp Pandora kì bí đã để lại cho nhân gian những điều thú vị và hấp dẫn. Theo truyền thuyết, đó là một chiếc hộp mà Zeus đã tặng cho nàng Pandora – người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người. Nàng Pandora đã được Zeus dặn kĩ rằng không được mở chiếc hộp đó ra. Nhưng với sự tò mò của mình, Pandora đã mở chiếc hộp ra và tất cả những gì trong chiếc hộp kì bí đó đã khiến cho tất cả những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh… và chiếc hộp chỉ còn sót lại một chút “hy vọng” mang tên Pandora cho loài người để có thể tiếp tục sống.

 

Vì thế phụ thân phái tôi xuống trần gian, truy đuổi Lucifer đến tận cùng.

Tôi truy tìm cậu ta hơn 800 năm, rốt cuộc biết được cậu ta trốn ở trên Đại Lục ( Trung Quốc) Châu Á.

Cậu ta hoàn toàn sa đọa. Ám Hắc trong mắt nhìn không tới được một tia khao khát. Tôi nghĩ muốn dẫn cậu ta xoay chuyển, nhưng là trong ánh mắt của cậu ta đã không nhớ lại được đoạn ký ức tương thân tương ái giữa chúng tôi. Cậu ta giống như một dã thú muốn phát điên, tôi chỉ có thể sử dụng thanh kiếm trong tay mà kết liễu sinh mạng của cậu ta.

Tôi vẫn luôn nhớ rõ, trước khi chết Lucifer lẳng lặng nằm trong lòng tôi, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi, nói: “  Raphael, Thiên đường phía trên, không có cửa vào. Chúng ta vĩnh viễn đi không tới bờ đối diện.”

Lucifer chết, tôi lang thang ở lại nhân gian, vừa không muốn cùng con người làm bạn, cũng không nguyện ý trở về Thiên đường, Không muốn cùng con người làm bạn, là tôi oán hận loài người ích kỷ này, vì cái gì vì muốn tư lợi của bản thân nàng ta – người của cậu ấy, lại có thể bán đứng người yêu mình; không muốn hồi thiên, là tôi lần đầu tiên cảm nhận được phụ thân lại vô tình đến như vậy, dùng năng lực của người, hoàn toàn có thể có cách cứu Lucifer, làm sao lại khiến cho huynh đệ chúng tôi tự giết nhau. Mặc dù đây là một phần tu hành của cậu ấy với tôi, cũng quá là tàn nhẫn.

Tôi theo trí nhớ mơ hồ của bản thân, về tới quê hương hơn ngàn năm trước. Ở trong trang viên, tôi lần đầu tiên gặp được Tiểu Liên và lão Dịch. Tôi cũng không đoán trước được rằng, câu chuyện của đứa nhỏ nhà hai người này cuối cùng về sau lại ảnh hưởng tới mình.

Lúc đỏ, Tiểu Liên chính mình thành kính quỳ gối trước bia mộ của tôi, mang theo nụ cười ấm áp nói với tôi: “ Vua Minos, tỉnh cầu ngài phù hộ cho con tôi thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, vĩnh viễn vui vẻ hạnh phúc.”

Tiểu Liên nói liên miên, tôi cũng vui vẻ nghe. Bà ấy nói rất nhiều về chuyện của con trai mình, từ lúc nhỏ để đầu dưa hấu đến khi sơ trung, thư pháp và vũ đạo đều là hạng nhất, “Thiên Tỉ” hai chữ thường xuyên xuất hiện trong lời nói của bà. Ngữ khí của bà tràn ngập cưng chiều và vui vẻ, tôi cũng nghe đến mê mẩn, đối với người tên “Thiên Tỉ” kia dường như là một người tài giỏi toàn năng có chút thích thú.

Nếu không phải người đàn ông ổn trọng đó ngắt lời bà, có lẽ Tiểu Liên có thể vẫn tiếp tục nói với tôi. Lão Dịch nhìn Tiểu Liên nói nửa giờ, nhịn không được vỗ vỗ đầu bà, nói: “ Tiểu Liên, bà đã lớn tuổi như vậy, sao lại vẫn như một tiểu cô nương thế. Đây là Vua Minos quân sự tài ba, không phải Quan Âm Bồ Tát a.”

Tiểu Liên ngượng ngùng cười, sau đó đánh nhẹ vào người lão Dịch, oán trách nói: “ Tôi mới mặc kệ. Tôi chính là nghĩ muốn cúi đầu bái lạy tất cả các danh nhân, mong bọn họ trên trời có linh thiêng phù hộ con chúng ta.”

Lão Dịch gẩy gẩy cái mũi của Tiểu Liên, cưng chiều nói: “ Ngốc a.”

Buổi chiều đó, tôi nhìn theo Tiểu Liên cùng Lão Dịch bá vai cùng nhau rời đi, trong lòng hồi lâu vẫn có tia ôn nhu. Sau khi Lucifer chết, Tôi ở nhân gian, luôn cảm thấy được cái nơi này vô cùng tăm tối, nhưng là nhìn thấy bóng dáng của Tiểu Liên và Lão Dịch, tôi cư nhiên cảm thấy được đáy lòng có một tia kích động căng lên như một nốt nhạc trong lòng người.

Tôi chân thành chúc phúc cho bọn họ có thể yêu thương lẫn nhau suốt cả đời. Nhưng là cái tiết tấu âm nhạc vang lên trong lòng suốt mấy tiếng qua, đột nhiên bị chặt đứt. Bọn họ sau khi trả lại phòng giữa đường gặp tai nạn, cùng lúc rời khỏi trần gian.

Một năm về sau, tôi trăn trở đi tới quê hương của Tiểu Liên và Lão Dịch, vì hoàn thành tâm nguyện của họ. Ở nghĩa trang, tôi lần đầu tiên gặp được người mà trong lời họ đã nói qua vô số lần, Thiên Tỉ.

Cậu ấy cứ như vậy lẳng lặng đứng trong mưa, mưa làm bộ quần áo của cậu ướt sũng cũng hoàn toàn bất giác. Cậu không khóc, nhưng là tôi cảm thấy được tia bi thương trong đáy lòng của cậu ấy. Trong tình cảnh lúc đó, cậu cứ như vậy lẻ loi đứng một mình, không biết tại sao, trong lòng tôi liền nảy sinh một tia đau lòng.

Cậu nhìn về phía tôi, tôi liền nhếch môi hướng cậu cười. Cậu chậm rãi đi vào trong nhà, tôi cũng chậm rãi đi theo cậu vào nhà,

Tôi không biết rằng, đây chính là lúc tình yêu bắt đầu.

Trên người Thiên Tỉ có một loại ma lực khiến cho người ta bình tĩnh và tín nhiệm. Rõ ràng với tôi mà nói, cậu thực sự xa lạ, chính là không từ nào có thể diễn tả tôi nhìn thấy cậu ấy cũng rất an tâm. Cậu từ từ nói cho tôi biết được như thế nào là cuộc sống ở nhân gian, từ từ học làm đồ ăn Địa Trung Hải, dần dần có thói quen chào đón cậu trở về nhà khi mặt trời đã xuống núi. Từ từ hưởng thụ giấc ngủ dưới ánh mặt trời. Từ từ xem những bộ phim điện ảnh. Từ từ đòi hỏi một morning kiss vào mỗi buổi sáng như một quà tặng, từ từ biến thành một người vào mỗi buổi tối nói ngủ ngon bằng không không ngủ được.

Từ từ biết yêu thương một người, cũng không bao giờ nghĩ rằng…muốn hồi thiên ( về thiên đường).

Phụ thân đã ba bốn lần thúc giục tôi trở về, tôi cũng mặc kệ. Dù sao trời đất bao la, ngài cũng không bắt được tôi, chỉ cần Thiên Tỉ không biết tôi là thiên sứ là được. Nhưng là tôi đã quên rằng người mình yêu, là một người vô cùng thông minh.

Khi cậu ấy hỏi thân phận của tôi, tôi cũng chỉ trả lời qua loa hoặc từ chối. Tôi đã nghĩ ra vô số lý do vô số thân phận, chính là dường như mỗi loại đều bị Thiên Tỉ tìm được sơ hở. Tôi lại phải càng thêm khôn khéo để có thể ở lại bên cạnh cậu ấy. Biết được Thiên Tỉ cư nhiên suýt chút nữa điều tra ra thân phận của tôi, trong lòng tôi vô cùng hỗn loạn, nguyên nhân phẫn nộ không phải do cậu ấy không tin tưởng mình, mà là sợ rằng sẽ phải chia lìa. Tôi chạy tới nghĩa trang, ôm bia mộ Lucifer khóc, cái loại thống khổ khi chia lìa này lại một lần nữa đề nặng lên tôi. Nhưng là, Thiên Tỉ cư nhiên tìm được tôi, nằm trên lưng cậu trên đường về nhà, cậu nói, mặc kệ thân phận của tôi là gì đều yêu tôi, cậu ấy cũng sẽ không hỏi lại nữa. Lúc đó tôi thật sự cảm thấy thật hạnh phúc, rất kiên định. Tôi nghĩ rằng, chúng tôi có thể cứ như vậy mà yêu nhau không.

Tôi nghĩ rất nhiều cách để che giấu thân phận của mình. Thiên Tỉ đã trải qua rất nhiều đấu tranh, rốt cuộc cũng buông tha cho thân phận của tôi, thật là tốt. Nhưng mà ngoài ý muốn trên sân thượng đó, lại là nguyên nhân dẫn đến bất ngờ. Tôi cơ hồ nửa muốn nửa không trong nháy mắt dịch chuyển đến cạnh cậu, đem cậu cách trong không trung cách mặt đất tầm 2m cứu lên, cũng bại lộ thân phận của mình.

Hóa ra, yêu quá nhiều, cũng là một chuyện phiền phức. Tôi không muốn được kí ức của cậu ấy. Bỏ đi, chính là số phận không thể tránh khỏi.

Tôi nghĩ rằng, thời gian sẽ xóa dần vết thương trong lòng cậu ấy, cho nên trong suốt ba năm qua, tôi vẫn luôn cố gắng kiềm chế bản thân không quấy rấy cuộc sống của cậu ấy. Nhưng là cậu ấy đã tìm được tôi rồi, chính là thời điểm tôi chuẩn bị trở về Thiên đường,

Chính là, Thiên Tỉ, đồ ngốc của anh, vì sao em lại lựa chọn hi sinh chính mình chứ.

Tôi nhìn thấy Thiên Tỉ biến mất trong tầm mắt mình. Đột nhiên nghĩ tới một bài thơ cổ << Cẩm sắt>> mà cậu ấy đã từng dạy cho tôi:

 

“ Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền, nhất huyền nhất trụ tư hoa niên.

 Trang sinh hiểu mộng mê Hồ Điệp, vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên.

 Thương Hải Nguyệt Minh Châu hữu lệ, Lam Điền nhật noãn ngọc sinh yên.”

 

Chuyện này đã trở thành hồi ức, chính là lúc ấy đã ngư ngẩn.

Trong nháy mắt, tôi có chút hoảng hốt, không phân biệt được sự việc bản thân chứng kiến là sự thật, hay vẫn là trong mơ.

Mà tôi, là ở trong mộng, hay là đang ở hiện thực.

Trong những năm tháng qua, tất cả giống như đều biến thành bạch quang trước mắt.

Mà trong cuộc sống buồn chán cô độc này, bản thân vì sao lại cảm nhận được đơn thuần mà thỏa mãn chứ.

Trước khi gặp được em, anh đã nghĩ muốn trở về Thiên đường.

Sau khi gặp được em, anh thế nào cũng không muốn đi, thầm nghĩ ở lại bên cạnh em.

Trước khi gặp được em, anh cảm thấy một mình cũng rất tốt.

Sau khi gặp được em, khi em rời đi anh cảm thấy vô cùng cô độc.

Nghĩ như vậy, tôi liên bình tĩnh đi vào thân thể của Zeus.

Phụ thân, cảm ơn người đã ban cho con sống lâu ngàn năm như vậy. Nhưng là con đã mệt mỏi, mệt mỏi rồi.

Cứ như vậy kết thúc đi…………

_________

 

Không ngờ tới, tôi cũng không có biến mất. Mở mắt ra, đã nhìn thấy……

Thiên Tỉ.

Chúng tôi đang ở một nơi hoàn toàn kỳ ảo, ngoại trừ hai người chúng tôi ra, trong không gian cũng không có bất ký vật gì, không có trọng lượng, cũng không có không khí, cũng có loại giác như trong tử cung người mẹ.

Tôi không nhịn được tới gần Thiên Tỉ, cậu ấy nhìn tôi mỉm cười, tôi liếc mắt một cái, sau đó giống như biết tôi định hỏi cái gì, không cần mở miệng, ý thức liền truyền đến: “  Chúng ta ở trong không gian Thiên Chúa.”

Không suy nghĩ được gì nhiều, thanh âm của Zeus vang lên: “ Quy tắc không phải không thể thay thể, mà con người chung quy lại lại bị quy tắc dày vò. Chúc mừng các ngươi đã vượt qua khảo nghiệm.”

Tôi nghĩ nghĩ sau đó hỏi: “ Phụ thân, người đã nói……..”

“ Yêu là một loại tín ngưỡng, đức tin có cánh cửa, không có đức tin vĩnh viễn sẽ không tồn tại. Con người không kiên định, không thể tới. Chúc mừng ngươi, Raphael, ngươi đã tìm được Thiên đường phía trên Thiên đường rồi.”

Lòng tôi mơ hồ bốc lên vui sướng, Thiên Tỉ còn đang không hiểu ra sao, chính là tôi biết những lời này của Zeus ý vị như thế nào.

Tôi nắm chặt tay Thiên Tỉ, sau đó thành kính cúi mình vái chào phụ thân, nói:

“ Cảm ơn phụ thân.”

Thanh âm của phụ thân mang theo bình thản cùng chúc phúc: “ Đi thôi.”

Không gian Thiên Chúa biến mất, Tôi cùng Thiên Tỉ ngã xuống trên một bãi cỏ.

Cảm giác đau đớn ở cái mông truyền đến làm cho tôi nhe răng trợn mắt, chính là trong lòng cũng là vô cùng hân hoan.

Cảm giác trở về nhân gian, thật tốt.

______TBC.

[Edit] Anh ấy không tồn tại (chap 13)

Chap 13: Không phải chỉ là sinh mệnh sao? Cứ lấy đi

Thiên Tỉ dè dặt đi tới, nhẹ nhàng đụng vào một chút ánh hào quang màu bạc tỏa ra xung quanh người Vương Tuấn Khải.
Chính là lúc đầu ngón tay chạm vào người Vương Tuấn Khải trong nháy mắt, Thiên Tỉ giật mình phát hiện ngón tay của mình xuyên qua người anh.
Vương Tuấn Khải trước mắt, không có thể xác, chỉ có hình ảnh.
Thiên Tỉ vỗ vô trái tim đang rỉ máu, ngẩng đầu, chuẩn bị mở miệng, chỉ nghe Vương Tuấn Khải mở miệng nói:
“ Tôi đã trở về cùng với thể xác còn lại.”
Thiên Tỉ khó hiểu nhìn Vương Tuấn Khải, chỉ nghe anh tiếp tục nói:
“ Sau khi chia tay em, tôi đã hướng phụ thân xin tha thứ, mong người cho tôi một chút thời gian, giúp tôi sau hơn 1000 năm có thể quay lại nơi này một lần nữa. Đi lần này, chính là 3 năm. Nơi này, là nơi dừng chân cuối cùng của tôi. Thể xác của tôi còn sót lại ở nhân gian, tôi từ nơi này sinh ra, cùng là từ nơi này mà rời đi.”
“Tiểu Khải”, Thiên Tỉ chậm rãi mở miệng, nhẹ giọng nói: “ Anh đi hơn 3 năm rồi, em cũng tìm hơn 3 năm đó.”
Vương Tuấn Khải nghe xong những lời này, đôi môi mấp máy, sau đó một lúc lâu, mới trả lời: “ Không phải đã khiến em quên tôi rồi sao.”
Thiên Tỉ cười khổ một chút: “ Em cũng muốn. Chính là em quên không được. Vương Tuấn Khải, em thật hy vọng anh có thể lấy đi kí ức của em.”
Nếu như không có anh, chưa từng có kí ức về anh, em cũng không đau lòng.
Vương Tuấn Khải chua xót nở nụ cười, nói: “ Em cho rằng, tôi muốn giữ lại kí ức của em sao? Tôi cũng hi vọng em đã quên tôi, bắt đầu lại một lần nữa. Nhưng là, kí ức của em thâm căn cố đế ( ví với cơ sở vững chắc không thể lung lay), tôi không lấy được. Kí ức của những người khác, tôi không cần tốn nhiều sức lập tức xóa đi, nhưng là đối với em, tôi đã dùng hết cách cũng không xóa được. Kí ức này, đặc biệt ngoan cố giữ lại trong đầu em, nếu tôi tăng lớn linh lực, có lẽ kí ức của em có thể xóa, nhưng……em cũng sẽ chết.” Vương Tuấn Khải dừng một chút, nói: “ Tôi không nỡ.”
Thiên Tỉ nghe được câu nói sau cùng của Vương Tuấn Khải, tâm tư Phiêu Miểu (lúc ẩn lúc hiện, lúc có lúc không, ý chỉ sự mông lung) một lần nữa dấy lên hi vọng, cậu nhìn ánh mắt Vương Tuấn Khải, nói:
“ Không nỡ, sẽ không cần đi. Tiểu Khải, chúng ta về nhà được không?”
Vương Tuấn Khải cũng nhíu mày, nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu, nói: “ Thiên Tỉ, đừng nói nữa. Em………. Cái gì cũng không hiểu.”
“ Em không hiểu cái gì?” Thiên Tỉ nhìn vẻ mặt sắp mới lời từ biệt của Vương Tuấn Khải, lòng nóng như lửa đốt, nhịn không được la lớn, “ Tiểu Khải, chẳng lẽ em ở trong lòng anh một chút vị trí cũng không có sao? Xin anh, không cần rời đi được không? Xin anh, không cần trở về, ở lại bên cạnh em, làm một thiên thần của em được không? Em biết anh vì em vứt bỏ đi mấy ngàn năm tu hành là em ích kỷ, chính là em yêu anh, anh cũng yêu em, vì cái gì lại không thể ở cùng một chỗ?”
Vương Tuấn Khải lẳng lặng đứng ở cách đó không xa, muốn nói lại thôi.
Sau một hồi trầm mặc buồn tẻ, phía chân trời đột nhiên xuất hiện một đạo hào quang, từ đằng xa phía bầu trời chiếu rọi đến người Vương Tuấn Khải,
Vương Tuấn Khải nhín Thiên Tỉ, ánh mắt có vạn phần không muốn, chính là lại ấn nhẫn đau khổ, nhìn Thiên Tỉ nói: “ Thực xin lỗi. Tôi phải đi.”
Thiên Tỉ nhìn Vương Tuấn Khải xoay người, trái tim chùng xuống cực tiểu, bắt đầu cười to, sau đó lớn tiếng nói: “ Được, được được. Anh đi đi. Đi làm trưởng thiên sứ của anh đi! Tới địa ngục thế giới đi! Dù sao tôi bất quá cũng chỉ là một quân cờ nhỏ bé trong hơn ngàn năm qua của anh, anh căn bản không cần.”
Vương Tuấn Khải nghe được lời nói sau lưng của Thiên Tỉ, lòng đau như cắt. Thiên Tỉ không biết chính là, Vương Tuấn Khải quay lưng lại với cậu, nước mắt cũng theo dọc khuôn mặt mà chảy xuống, rơi trên mặt đất, biến thành giọt sương trong suốt. Chính là, anh vẫn cố nén đau khổ, không quay đầu lại, tiếp tục hướng đến đi vào trong Đạo Quang kia.
Thiên Tỉ cười như điên dại, tiếng cười vang vọng trong nghĩa địa, nghe được khiến cho người ta sởn cả tóc gáy.
Bỗng nghe thấy bên tai có một giọng nói trầm ấm, thanh âm thật khiến cho bất kỳ ai cũng cảm thấy thoải mái: “ Ngươi sai rồi.”
“Ai?” Thiên Tỉ ngưng tiếng cười, lẳng lặng nghe.
Vương Tuấn Khải cũng sửng sốt, dừng bước, sau đó mở miệng nói: “ Phụ thân, người đã tới.”
Thiên Tỉ chỉ cảm thấy cột sáng trước mắt càng lúc càng phát sáng rộng hơn, càng ngày càng sáng, cảm giác đó thật giống như chính mình đột nhiên theo trái đất bay về phía mặt trời, cảm giác như bị nướng cháy mà bốc hơi. Thiên Tỉ nghe được Vương Tuấn Khải nhìn cậu quát: “ Thiên Tỉ, nhắm mắt lại.”
Nhưng là, Thiên Tỉ sợ hãi nhất chỉ cần nhắm mắt lại Vương Tuấn Khải liền biến mất, quật cường trợn trừng mắt, ý nghĩ đáy lòng vô cùng kiên định: coi như mình ngăn cản Tiểu Khải không được rời đi, cái đó chính mình cũng sẽ có nhận được ánh nhìn của Tiểu Khải, liếc mắt nhiều một chút cũng tốt.
Sau đó, Thiên Tỉ cũng cảm giác hai mắt của mình như bị mù. Trước mắt là một màu trắng xóa, lúc sau cái gì không nhìn không thấy,
Thiên Tỉ thần sắc cũng là bình tĩnh. Cũng tốt. Mình đã nhìn thấy phong cảnh đẹp nhất trên đời này. Tiểu Khải về sau đi rồi, mình cũng không cần nhìn thứ khác.
Nhưng là, khiến cho Thiên Tỉ thật không ngờ chính là, sau khi không nhìn thấy gì 5 phút, cậu lại gặp được một phong cảnh thực tế kỳ diệu nhất đời.
Xung quanh khắp nơi màu trắng dần dần biến mất, thế gới lại khôi phục bộ dạng ban đầu. Cậu thấy được cách cậu hơn 5 thước, đứng trong cột sáng chính là Vương Tuấn Khải, càng làm cậu giật mình chính là, bên cạnh Vương Tuấn Khải còn có một cái kéo thật lớn hơn 1 km như quyển sáng, giống như trong giờ Vật Lý nhìn thấy hạt nhân nguyên tử chuyển động, mặt ngoài giống như gợn mây bình thường không ngừng biến đổi, xung quanh người tản ra bạch sắc quang mang.
Tuy rằng Thiên Tỉ không biết đó là cái gì, nhưng là cậu có một trực giác vừa mới nói câu kia chính là đồ vật này vọng lại. Nghĩ đến xưng hộ của Vương Tuấn Khải, Thiên Tỉ nhịn không được, kinh ngạc hỏi: “ Chẳng lẽ ngài là…”
“ Thần vũ trụ, Zeus…” Thiên Tỉ cảm giác có vô số thanh âm từ bốn pương tám hướng truyền đến, nghe được đặc biệt rõ ràng. Cậu tiếp tục nghe tiếng thần Zeus: “ Tiểu tử, ngươi hiểu lầm Raphael (Tiểu Khải) rồi. Nó là con ta một người thiện lương nhất, sở dĩ nó phải rời khỏi, là bởi vì nếu nó không đi, ngươi sẽ phải hóa thành tro bụi. Trong quy định ta lập ra có một quy tắc, con người, thần thánh, ma quỷ vốn sẽ không thể cùng xuất hiện.”
Thiên Tỉ nghe câu nói, mới quay đầu nhìn thoáng qua Vương Tuấn Khải. Chỉ thấy anh rủ lông mi thật dài cuối đầu mơ hồ, trên mặt sâu thẳm nét ưu thương.
Hóa ra, anh phải làm hết thảy những việc đó, đều là bảo vệ em.
“ Raphael, trở về đi.” Bốn phương tám hướng thanh âm đó lại một lần nữa vang lên. Vương Tuấn Khải chăm chút nhìn thoáng qua Thiên Tỉ, sau đó xoay người hướng trong tâm cột sáng đi vào.
Đòa quyển sáng kia, màu sắc cũng dần dần tối lại.
“ Chờ một chút.” Thiên Tỉ lớn tiếng hô lên.
Quyển sáng ngưng biến mất dần, thanh âm trầm thấp lại một lần nữa vang lên: “ Ngươi còn muốn nói gì nữa, tiểu tử?”
Thiên Tỉ nhìn quyển sáng, lạnh lùng nói:
“ Tôi nghe Tiểu Khải nói qua, tôi là phân thân của ngài.”
“ Đúng vậy.”
Thiên Tỉ nặng nề như giáng một quyền vào vị trí trái tim mình, sau đó phẫn nộ nói: “ Như vậy,cái gì của tôi đau khổ, ngài lại không cảm nhận được? Vì cái gì con người và thần thánh lại không thể cùng một chỗ?”
Trầm mặc một hồi lâu, sau đó Zeus mở miệng: “ Tâm của ngươi đau khổ, ta có thể cảm nhận. Nhưng là, đối với ta mà nói, đau khổ cũng là một loại trải qua. Còn có, tiểu tử, ta là thần vũ trụ duy nhất, là người đặt ra quy định, ta đặt ra quy định, mới có thế giời này. Ngươi cần phải cảm ơn, chứ không phải nghi ngờ.”
“ Cảm ơn?” Thiên Tỉ cười lạnh một chút, sau đó chậm rãi mở miệng, nói:
“ Ngài có lẽ phải biết vũ trụ là tự tồn tại, tôi cũng biết mục đích ngài tồn tại chính là tạo ra vô số phân thân, từng cái phân thân trải qua những đời người khác nhau, ngài không ngừng trải qua từng cái một. Ngài cho là ngài đặt ra quy tắc là hợp lý, tôi đây nói cho ngài biết, có điều sai sót trong quy tắc của ngài.”
Bên kia trầm mặc, sau một thời gian dài, Thiên Tỉ nghĩ đến thời gian như bị dừng lại, mới nghe được thanh âm của Zeus vang lên:
“ Ngươi nói đi.”
“Nếu mục đích ngài tồn tại, là vì hấp thu kinh nghiệm, như vậy, ngài sẽ không hẳn là ở nhân gian xây dựng ‘cánh cửa’, cũng không hẳn là ngài cho các con mình biết điều này. Là quy định của ngài sai, khiến cho Lucifer bị dụ dỗ, mà rơi vào ma đạo, trở thành Stan. Ở thời điểm Lucifer tồn tại hơn 800 năm trước, toàn bộ thế giới rơi vào thời đại bóng tối, phù thủy, bệnh dịch, độc tài, chính sách tàn bạo làm càn, thời đại hoàng kim của nhân loại cũng giảm đi một nửa. Suốt 800 năm, những việc từng trải của ngài cùng giảm đi một nửa. Quy tắc của ngài, không phải hoàn mỹ mà không thiếu sót. Thần vũ trụ của tôi. Thần Zeus cao nhất của tôi, ngài chẳng lẽ không biết, quy tắc cần phải không ngừng hoàn thiện sao.”
Bên kia lại trầm mặc thật lâu. Cuối cùng, Zeus cũng mở miệng: “ Ngươi thực sự là một phân thân kỳ diệu của ta. Ta sẽ gia tăng tuổi thọ cho ngươi 100 năm, cho ta ở lại nhân gian đạt được càng nhiều trải nghiệm hơn.”
Thiên Tỉ cười khổ, lắc đầu, bình tĩnh nói:
“ Không. Ngài hiểu lầm ý của tôi rồi. Tôi cũng không nghĩ muốn chống lại quy định của ngài, tôi với việc tuổi thọ được kéo dài một chút cũng không hứng thú. Tôi chỉ hi vọng, ngài có thể thay đổi quy tắc, tỷ như, khiến cho Raphael ở lại nhân gian.”
Bên kia trầm mặc một lát, mở miệng nói:
“ Quy tắc của ta, sẽ không bởi vì một người như ngươi mà nguyện ý thay đổi.”
Thiên Tỉ thở dài thật sâu, chưa từ bỏ ý định tiếp tục hói: “ Ngài đem Raphael mang đi, chẳng phải là muốn anh ấy tiếp tục đảm nhiệm chức vụ trưởng thiên sứ sao.”
Thật lâu sau, Zeus mở miệng: “ Không phải.”
Thiên Tỉ nghe thấy thế, trong lòng hiện lên một tia hoang mang, nghĩ nghĩ hoảng sợ nói:
“ Ngài đã nói, con người và thần thánh vốn sẽ không thể cùng xuất hiện. Như vậy, ngài buông tha cho tôi, là biểu hiện cho…..”
“ Ngươi thật là một phân thân kỳ diệu của ta.” Zeus nói, “ Ngươi cư nhiên nhanh như vậy liền hiểu rõ ràng quy tắc của ta. Đúng vậy,, Raphael tình nguyện hy sinh chính là, cũng không nguyện ý tiêu diệt ngươi. Ta sẽ tự mình động thủ, hủy diệt nó. Chính là đáng tiếc a. Hơn 2000 năm tu hành.”
Thiên Tỉ sửng sốt một chút, lẩm bẩm nói:
“ Cũng chính là……. Chọn một trong hai.”
Trầm mặc một lúc lâu sau, Thiên Tỉ bình tĩnh nói: “ Cái đó, xin hãy lấy sinh mạng của tôi đi.”
Vương Tuấn Khải trong mắt hiện lên tia kinh ngạc,
Thanh âm của Zeus cũng mang theo nghi hoặc: “ Ngươi, thật sự nguyên ý vì nó mà đáng trả sinh mạng?”
Thiên Tỉ cúi đầu, trong ánh mắt màu hổ phách toát ra một tia cô độc: “ Ba mẹ tôi mất. Tôi vốn dĩ đã nghĩ muốn đi theo bọn họ. Hơn nữa, nếu tôi chết, trong thời gian một năm tôi trở thành Qủy Hồn, còn có thể nhìn thấy Tiểu Khải, không phải tốt lắm sao. Tuy rằng, tôi vẫn rất khinh bỉ bản thân lại là một người dễ dàng buông tha sinh mạng của mình như vậy, chính là… Tiểu Khải đẹp như thế nào, anh ấy so với tôi vẫn đáng tồn tại trong vũ trụ này hơn.”
Sau một lúc lâu, Zeus mới chậm rãi mở miệng: “ Được rôi, là ngươi muốn?”
Thiên Tỉ ngẩng đầu, ôn nhu nhìn thoáng qua Vương Tuấn Khải, sau đó kiên định nhìn Zeus nói: “ Không phải là sinh mệnh sao? Lấy đi.”
Vương Tuấn Khải trong mắt hiện lên tia hoảng hốt, muốn chạy lại ngăn cản, lại đột nhiên phát hiện mình bị vây quang bởi lực hút của Zeus, mặc cho anh mọi cách giãy dụa cũng không thể thoát ra. Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn quyển sáng kia càng lúc càng lớn, anh ánh trở nên càng lúc càng mạnh, cuối cùng nuốt trọn Thiên Tỉ.
Chàng trai đó lẳng lặng mỉm cười lộ ra xoáy lê, đến đó hai tay ôm lấy cơ thể, sau đó tự mình đi xuống núi, khoảng khắc lúc đó thiêu đốt hoàn toàn.
Hôi phi yên diệt ( Tan thành tro bụi).
Vĩnh viễn, biến mất.
_________ TBC

Lời tác giả: Là HE, các đồng học không cần đánh ta! Thật không phải là BE! Chương tiếp theo, đại ca thị giác, toàn bộ nghi vấn sẽ được giải đáp!
Lời editor: Thật sự không hiểu lắm Biểu tượng cảm xúc colonthree Căn bản chỉ muốn nói kết thúc sẽ là…VT hay HT là tùy tâm cả nhà =)))) đặc biệt thú vị =))))))))

[Trans-shortfic] Cỗ máy thời gian (chap 2)

5CwxLav

Chap 2:

 

Hai ngày nay Thiên Tỉ cẩn thận lên mạng tìm kiếm thông tin về Vương Tuấn Khải. Không ngoài dự đoán của cậu, Vương Tuấn Khải đều có cả mặt tốt lẫn tật xấu. Nhưng mà điều cậu không ngờ tới chính là những bài hát của Vương Tuấn Khải thật sự nghe rất hay, mỗi lần nghe cậu đều cảm thấy trong lòng có cảm giác được lấp đầy, cứ như thế mà ở trong phòng nghe liên tục các bài hát của anh ta, Thiên Tỉ cảm giác thật an tâm.

 

Vương Tuấn Khải hai ngày nay đang chuẩn bị những phần cuối cùng trong concert của bản thân, việc luyện tập căng thẳng khiến cho anh vô cùng mệt mỏi, nhưng mà người con trai chạm mặt hôm ấy lại cứ xuất hiện trong tâm trí anh, không biết liệu có phải là do sự thần bí của cậu ta, hay là do khuôn mặt cậu ta có chút đẹp trai, bản thân anh luôn nhịn không được mà nhớ tới dáng vẻ của cậu ta, cứ luôn cảm thấy cậu ta không giống như những người khác.

 

“Cốc cốc cốc___” Thiên Tỉ chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu cảm thấy thật kì lạ, đột nhiên lại có người đến tìm mình, nghĩ tới chỉ có Vương Tuấn Khải là biết cậu sống ở đây, trong lòng không khỏi có chút mong chờ, liền lập tức đứng dậy đi mở cửa.

 

Quả nhiên, Tiểu Khải vác bộ mặt buồn ngủ đang xuất hiện trước cửa.

 

“Cậu tại sao lại tới đây? Lại gặp phải paparazzi nữa sao?”

 

“Concert của tôi tổ chức ở gần đây, người quản lí định thuê phòng trong khách sạn này, tôi liền lên đây xem thử, không ngờ cậu thật sự vẫn còn ở đây ~” Tiểu Khải dường như nghe được giọng hát của mình từ trong phòng, lập tức có tinh thần hẳn lên.

 

“Yo, nhà khoa học lớn nhanh như vậy đã bị mị lực của tôi hấp dẫn rồi sao ~”

Bị tên nhóc con này nói như vậy thật sự là có chút ngại ngùng, Thiên Tỉ liếc hắn một cái, “Đừng có đắc ý thế, tôi đang nghe bảng xếp hạng âm nhạc, đúng lúc nghe được bài hát của cậu mà thôi.”

 

“Ồ ~” Tiểu Khải cười gật đầu một cái, nghĩ thầm có cái gì phải che giấu chứ, thừa nhận không phải là được rồi sao.

 

“Khụ khụ, cái đó, ở đây có vé tham dự concert ngày mai của tôi, cậu có đi xem không?”

 

Thiên Tỉ cầm lấy tấm vé, chớp mắt “Đối với tôi tốt như vậy? Cậu không phải là muốn lừa lấy phát minh gì đó ở chỗ tôi đấy chứ ~”

 

“Thèm vào, tôi là loại người như vậy sao? Con người 100 năm sau như các cậu, trong lòng đều hiểm ác đáng sợ như vậy sao.”

 

Thiên Tỉ nghe được câu này chợt ngẩn người ra, cậu có chút ngưỡng mộ những con người của thời đại này rồi, kì thực đây chính là lí do mà cậu chọn xuyên không trở về quá khứ chứ không phải đi đến tương lai, cậu sợ rằng ở tương lai, quan hệ giữa người với người lại càng nhạt nhẽo, mà trong lòng của người nào đó lại cam tâm chịu lạnh lung vậy hay sao? “Vậy, tôi cũng không thể thiếu nợ cậu được.”

 

“Cậu nói cho tôi biết cậu tên gì là được rồi.”

 

“Dịch Dương Thiên Tỉ”

 

Ngày thứ hai, Thiên Tỉ đúng giờ liền đi tới hiện trường buổi concert, vị trí mà Tiểu Khải chuẩn bị cho cậu rất tốt, ở ngay hàng đầu chính giữa sân khấu, concert bắt đầu rồi, cậu nhìn thấy Vương Tuấn Khải vô cùng tự tin dưới ánh đèn chiếu trên sân khấu, dù là lúc đưa tay hay cất bước chân cũng đều tỏa ra mị lực mê người, khiến bạn không tự chủ được mà chăm chú nhìn theo, những bước nhảy điêu luyện, giọng ca làm say lòng người, loại khí thế mạnh mẽ to lớn này so với dáng vẻ ngây ngốc của anh ta thật sự không giống. Thiên Tỉ rất nhanh liền bị tiếng thét chói tai bao vây, cậu cũng cùng với đám đông khản giả hò hét theo, cậu học điệu bộ của mấy người bên cạnh, hươ chiếc lightstick trên tay, thử nhảy lên một chút, cậu có thể cảm giác được nhịp tim của bản thân hòa theo tiết tấu của âm nhạc, “A___a___” như thế này thật là, thật là thoải mái quá đi a! Cậu cười rất vui vẻ, cảm thấy bản thân trước giờ chưa từng có cảm giác vui vẻ như vậy, cảm giác thế này cho dù cậu có sống thêm vài chục năm nữa  cũng đều không có cảm nhận được. Loại cảm giác kích thích mạnh mẽ tâm linh này so với bản thân cả ngày đều chỉ thâm trầm lặng lẽ nghiên cứu thật sự tuyệt với hơn rất nhiều. Đột nhiên cậu rất muốn khóc, nếu như, từ nhỏ cậu đã có thể sống trong thời đại này, vậy thì thật tốt biết bao.

 

Trước lối ra vào sân khâu, một nhân viên công tác đi về phía Thiên Tỉ, đem chiếc hộp màu đen cầm trong tay đưa cho cậu, “Đây là Vương Tuấn Khải đưa cho cậu.” Thiên Tỉ gật gật đầu, cầm chiếc hộp trở về khách sạn. Mở ra xem, lại là một chiếc điện thoại di động, di động đột nhiên vang lên, trên màn hình hiển thị tên của người gọi đến – Khải. Thiên Tỉ lập tức nghe điện thoại, “Alo?”

 

Nghe được giọng nói quen thuộc của Vương Tuấn Khải, “Yo, biết nghe điện thoại luôn a, tôi còn tưởng cậu không biết dùng nữa đấy ~”

 

“…… Tôi là từ tương lai xuyên không tới đây, lại không phải là từ thời cổ xưa xuyên không tới, điện thoại là phát minh quan trọng như thế nào, đều có ghi lại hết……”

 

“Ồ, nói như vậy Vương Tuấn Khải tôi còn chưa có được ghi nhận trong sử sách sao ~” (ý là ko có lưu tên nên Thiên Tỉ mới ko biết cậu là ai lúc hai người chạm mặt =)))))

 

“Cậu đừng có nói nhảm nữa, gọi điện thoại cho tôi làm gì?”

 

“Tôi thấy cậu hôm nay cũng rất high nha ~ Bài hát có phải là rất tuyệt không?”

 

“Uhm, đúng là rất hay.”

 

“Yo, cậu lại có thể không troll tôi a ~ Thật sự là vinh hạnh của tôi.” Tiểu Khải bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, “Thiên Tỉ, nếu như cậu không có việc gì làm, có thể làm trợ lí cho tôi không?” Vương Tuấn Khải cũng không biết tại sao bản thân đối với chàng trai không hiểu rõ này lại tốt như vậy, nhưng anh luôn cảm thấy người này đối với mình có sức hấp dẫn đặc biệt. Lúc biểu diễn sẽ muốn cậu ấy xem được, lúc nói chuyện cũng muốn cậu ấy lắng nghe. Có lẽ là do cậu ấy đối với bản thân anh hoàn toàn chẳng biết gì, hoặc cũng có thể là do những phát minh kì quái của cậu ta, tóm lại anh rất muốn hiểu về Thiên Tỉ, cũng rất muốn để cậu ấy hiểu anh.

 

“Nhưng tôi chỉ có thể ở lại đây ba tháng thôi, sau ba tháng tôi phải rời đi rồi.” Thiên Tỉ tràn đầy vẻ không muốn nói ca câu này, cậu không ngờ chỉ mới vỏn vẹn thời gian nửa tháng, cậu đã có chút không muốn trở về nữa rồi.

 

Vương Tuấn Khải sau khi nghe nói vậy trong lòng căng thẳng, một lúc lâu sau liền mở miệng nói, “Cậu thật sự là xuyên không tới sao?”

 

“Đúng” Thiên Tỉ trả lời chắc như đinh đóng cột, cậu không muốn gạt Tiểu Khải.

 

“Vậy… ba tháng,  làm trợ lí riêng của tôi trong ba tháng, được không?”

 

Thiên Tỉ lập tức cảm thấy hai mắt mơ hồ, cậu cũng không biết tại sao bản thân lại có phản ứng như vậy nữa, chỉ là cảm thấy nếu như trong ba tháng có thể trải qua cuộc sống mới lạ như thế, cũng rất tốt.

 

“Được” Cậu trả lời, vẻ mặt mỉm cười hạnh phúc.

 

Thiên Tỉ đi xuống nhà kho dưới hầm kiểm tra tình hình của cỗ máy thời gian, đem số liệu truyền đến phòng thí nghiệm, vừa nói rõ tình hình với Abby. “Dr.Yi, ba tháng này ngài tốt nhất không nên có quan hệ giao du quá thân thiết với người của thời đại đó, thí nghiệm lần này của ngài chỉ có thể thành công, không thể thất bại.”

 

“Abby, đây là sự nghiệp nghiên cứu cả đời của ta, ta tự có chừng mực.”

 

***************

 

Xuyên không, là sự xáo trộn thời gian và không gian, cỗ máy thời gian chỉ có thể duy trì sự đảo lộn này trong ba tháng, sau ba tháng, hai thời không sẽ quay trở về quỹ đạo của chính nó, biến lại dáng vẻ vốn có ban đầu, tất cả thay đổi trong thời không này cũng sẽ tan biến đi.

 

Nhưng không biết, những kí ức tận sâu trong lòng mỗi người liệu rẳng cũng sẽ bị xóa đi một cách vô tình và tàn nhẫn.

[Edit] Anh ấy không tồn tại (chap 12)

Chap 12: Tìm kiếm chứng cứ người ấy đã từng tồn tại

 

Thế giới vẫn từng ngày trôi qua, đảo mắt, Vương Tuấn Khải cũng đã biến mất 3 năm lẻ 6 tháng. Trong những năm này, Thiên Tỉ đầu tiên là lấy được danh hiệu đứng đầu kì thi phổ thông của trường Nam Khai, sau đó, dành toàn bộ tiền tiết kiệm để ôn thi đại học kết quả là thi đỗ vào khoa lịch sử của Đại học Bắc Kinh. Trong suốt ba năm này, cậu cũng không nhắc lại với Vương Nguyên về Vương Tuấn Khải nữa. Vương Nguyên nghĩ rằng Thiên Tỉ đã bình phục.

Nhưng là Thiên Tỉ biết, cái tốt, chỉ là vẻ bề ngoài thôi.

Thường ngày, Thiên Tỉ trong mắt mọi người, là người chiến thắng trong cuộc sống. Là người luôn đứng đầu trong trường trung học, là Lão Đại, là đối tượng phần lớn các nữ sinh đều thầm mến. Mặc dù cậu ấy đối với nữ sinh đều lạnh như băng, nhưng vẫn có rất nhiều nữ sinh liên tiếp nhau mà tự lao đầu vào lửa. Thi đậu vào một trường đại học lớn nhất nhì Trung Quốc, con đường phía trước vô cùng tươi sáng.

Nhưng là, khi màn đêm buông xuống, Thiên Tỉ cảm giác được trên chiếc giường kia trống rỗng một bên, trái tim liền đau đến tột đỉnh.

Vương Tuấn Khải, anh từng nhìn tôi hát, thời gian là một loại thảo dược.

Nhưng là, thời gian với tôi, là không có ý nghĩa.

Lâu như vậy, lòng thương nhớ của tôi đối với anh một chút cũng không phai nhạt.

Anh biến mất hoàn toàn, một chút chững cứ cũng không lưu lại, chính là tôi thà rằng luôn tự bao bọc trong hồi ức, chẳng sự vĩnh viễn cô đơn một mình, cũng tốt hơn là quên anh đi.

Trong bữa liên hoan tốt nghiệp trung học, Thiên Tỉ uống rượu, lôi kéo Vương Nguyên, khóc đến khản cả giọng. Nghe trong lời nói, Vương Nguyên mới biết được, nhiều năm như vậy, Thiên Tỉ vẫn như cũ, yêu cái người không tồn tại Vương Tuấn Khải kia. Vương Nguyên đấm vào mặt Thiên Tỉ một cú, Thiên Tỉ bị lực đạo của Vương Nguyên lao đến liền ngã ngồi xuống mặt đường, vừa khóc vừa cười.

“ Thiên Tỉ cậu điên chưa đủ sao!” Vương Nguyên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép [1], la lớn, “ Đã ba năm rồi! Cậu có tìm thấy dấu vết chứng tỏ anh ta tồn tại sao? Cậu rốt cuộc còn tự muốn lừa mình đến khi nào?”

[1]: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.

Thiên Tỉ thở ra mùi rượu, cúi đầu cười khổ, kiên định nói: “ Coi như tớ là người điên đi. Tớ cũng sẽ không quên anh ấy. Cho dù toàn bộ thế giới đã quên hình dáng anh ấy, tớ vẫn luôn nhớ rõ.”

Vương Nguyên lẳng lặng đứng nhìn Thiên Tỉ, nhìn cậu ấy giống như một đứa ngốc đang ngồi trên mặt đường, liền mềm lòng nồi xuống, vòng tay qua nâng Thiên Tỉ dậy, nói: “ Được rồi. Tớ cũng không đếm xỉa đến nữa. Tuy rằng tớ vẫn luôn theo chủ nghĩa duy vật [2] , nhưng nhiều năm như vậy, cậu vẫn luôn tin rằng anh ta tồn tại. Cậu nói tồn tại, chính là tồn tại. Thiên Tỉ, cậu là bằng hữu tốt nhất của tớ, tớ luôn đứng bên cạnh cậu mà.”

[2] Trong Triết học, chủ nghĩa duy vật là một hình thức của chủ nghĩa duy vật lý với quan niệm rằng thứ duy nhất có thể được thực sự coi là tồn tại là cật chất, về căn bản, mọi sự vật đều có cấu tạo từ vật chất và mọi hiện tượng đều là kết quả của các tương tác vật chất.

Thiên Tỉ nghe được lời nói của Vương Nguyên, liền lộ ra vẻ tươi cười, nói: “ Thật không? Cậu không sợ người khác nghĩ cậu bị bệnh thần kinh sao?”

Đỡ Thiên Tỉ về nhà, Vương Nguyên nhi thở dài, nói: “ Cái đó có thể như thế nào chứ. Ai nói cậu là huynh đệ của tớ.”

__________

 

Sau khi thi vào đại học, vào kì nghỉ hè, mỗi ngày Thiên Tỉ đều cùng Vương Nguyên thu thập tài liệu, cùng nhau suy luận. Có Vương Nguyên giúp đỡ, Thiên Tỉ cảm thấy bản thân cũng không cô đơn. Ít nhất, cậu không phải độc thoại nữa.

Quá trình bản thân cùng Vương Nguyên cố gắng, Thiên Tỉ để ý chắc hẳn thân phận của Vương Tuấn Khải chính là ngọn nguồn. Kiếp trước anh ta là vua Nặc Tư thời Hy Lạp cổ, nhờ trí tuệ của mình cùng khí chất oai hùng đã tạo nên một thời kì cực thịnh nhất “ văn hóa Minos” [3] , nhưng vào 1200 năm trước bị ngoại tộc xâm chiếm, sau khi lên Thiên đường, nhờ khi còn sống có công lao to lớn nên được làm chức cai quản linh hồn con người chính là Thiên Sứ nồng nhiệt Raphael. Trong 200 năm ở Thiên đường, Raphael (Vương Tuấn Khải) cùng Lucifer ( Lưu Chí Hoành) tình bằng hữu rất tốt, mà Lucifer vì tìm kiếm “cánh cửa” mà đến nhân gian, không biết vì gặp chuyện gì, mà bắt đầu căm hận con người. Vì thế rơi vào ma đạo. Toàn bộ thế giới bắt đầu chìm trong “thời đại bóng tối” kéo dài suốt mấy thế kỷ. Sau đó, Raphael tìm được Lucifer, giết chết hắn. Vốn là Raphael dự định sẽ ở lại nhân gian, cũng chính là Vương Tuấn Khải, nhưng bởi Thiên Tỉ đã biết thân phận của anh, nên không thể không rời khỏi nhân gian.

[3] Văn minh Minos là một nền văn minh thời đại đồ đồng ở Crete đã thống trị vùng biển Aegea, phát triển phồn thịnh vào khoảng từ năm 2700 tới 1450 trước Công Nguyên. Họ nổi tiếng là những người tiên phong và phát triển rực rỡ trong lĩnh vực hàng hải.

Để ý đầu mối rõ ràng này, Vương Nguyên khó hiểu hỏi Thiên Tỉ: “ Nếu anh ta đã muốn trở về Thiên đường, vậy cậu còn tìm cái gì? Mặc dù chứng minh anh ta đã từng tồn tại, lại có tác dụng gì đâu?”

Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên, ngữ khí bình tĩnh, lại kiên định nói: “ Tớ có trực giác, anh ấy còn ở nhân gian.”

Vương Nguyên yên lặng nhìn Thiên Tỉ trong chốc lát, lắc đầu thỏa hiệp, nói: “ Thiên Tỉ, tớ thật sự là ngày càng không hiểu cậu. Rõ ràng thi vào đại học, điểm hóa học và vật lý đều là tuyệt đối, lại lựa chọn khoa lịch sử, rõ ràng từ nhỏ so với tớ cũng chính là luôn tin vào thuyết duy vật, hiện tại lại dựa vào trực giác.”

Thiên Tỉ không phủ nhận, cười cười, cũng không giải thích.

Đúng vậy, Vương Tuấn Khải, anh rốt cuộc là đã ăn sâu bén rễ [4]trong lòng tôi bao nhiêu rồi, không nhận ra được lại ảnh hưởng tới tôi nhiều như vậy.

[4] Ăn sâu bén rễ ví với cơ sở vững chắc không thể lung lay.

Vương Nguyên cũng cười cười, cầm tài liệu nhìn hồi lâu, lúc này đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn Thiên Tỉ nói:

“ Cậu có nghĩ tới muốn đến Knossos không?”

Thiên Tỉ cười khổ một chút: “ Nhị Nguyên ngốc. Ý tưởng này tớ đã có từ 3 năm trước, nhưng là, Knossos từ hơn 1000 năm trước đã biến mất a. Ngay cả vết tích cũng không có.”

Vương Nguyên lại hỏi: “ Cái đó, nếu cái gì cũng không có, cha mẹ cậu lần đầu tiên gặp mặt anh ta, là thế nào chứ?”

Thiên Tỉ sửng sốt, lập tức hiểu được.

Chính ba mẹ cậu đã gặp Vương Tuấn Khải ở trên đảo Crete. Mà Vương Tuấn Khải vẫn là nơi bọn họ họ gặp nhau là “ quê hương” của anh, như vậy, tra ra nơi ba mẹ cậu từng đến, chẳng phải sẽ biết vị trí hiện tại của Knossos sao?

Thiên Tỉ bật dậy bắt đầu điều tra hành trình đến Hy Lạp của ba mẹ cậu. Vương Nguyên cũng không nhàn rỗi, gọi cho rất nhiều các công ty hàng không và du lịch, rốt cuộc cũng biết nơi dừng chân cuối cùng của ba mẹ Thiên Tỉ ở đảo Crete, Agios Nikolaos. Theo suy đoán nếu đúng như trong lời nói, Vương Tuấn Khải kiếp trước ở nhân gian, vua Minos chắc hẳn được mai táng tại nơi này.

____________

 

Đăng ký hộ khẩu, Vương Nguyên nhìn Thiên Tỉ hướng cậu mỉm cười, cũng lộ ra nụ cười.

Thiên Tỉ ôm lấy Vương Nguyên, nói: “ Cảm ơn cậu, Nhị Nguyên. Cảm ơn cậu đã tin tưởng tớ, ủng hộ tớ.”

Vương Nguyên cũng vỗ vỗ lưng Thiên Tỉ, sau đó nói: “ Thiên Tỉ, đồng ý tớ một việc được chứ.”

Thiên Tỉ im lặng nhìn cậu, chờ cậu tiếp tục nói.

“ Nếu từ Hy Lạp trở về, cậu vẫn không tìm được anh ta, hãy quên tất cả, bắt đầu cuộc sống lại lần nữa, được chữ.”

Thiên Tỉ nghĩ nghĩ, sau đó quật cường lắc đầu nói: “ Thực xin lỗi, Nhị Nguyên. Việc gì tớ cũng có thể đống ý với cậu, duy chỉ việc này, không thể.” Dứt lời liền xoa vào vị trí nơi trái tim mình, nói: “ Tớ cũng muốn quên anh ấy. Nhưng anh ấy ở chỗ này của tớ, tớ nghĩ tớ đến khi chết đi cũng không cách nào quên được.”

Vương Nguyên thở dài một hơi, sau đó cười khổ một chút, nói: “ Được rồi. Một khi đã như vậy, cái đó, tớ chúc cậu mã đáo thành công.”

Bước trên nền đất đảo Crete, cảm nhận được ánh mặt trời ở Hy Lạp chiếu đến mắt, Thiên Tỉ có chút an tâm. Nơi này chính là nơi Tiểu Khải từng sống, Thiên Tỉ đã cảm thấy rất quen thuộc. Thiên Tỉ ăn đồ ăn Địa Trung Hải, đi qua những đường phố ở Địa Trung Hải, cũng cảm giác đang vỗ về người mình yêu. Nơi này là một thành thị xa lạ, nhưng vì trong lòng có người kia, mà vững vàng đứng dậy.

Thiên Tỉ cầm bản đồ đi suốt vài tiếng đồng hồ, đi mệt liền ăn một chút thức ăn, hoặc ngồi ở bên đường nhìn đám người đi tới đi lui. Như vậy cũng đã dừng lại một lúc lâu, nhìn thấy “ trang viên Minos” và bia mộ, rốt cuộc thở ra một hơi dài. Tìm được rồi.

Trang viên Minos là một địa điểm du lịch ở Agios Nikolaos, là nơi dừng chân cuối cùng của cha mẹ cậu trên đảo này, cũng là lần đầu tiên bọn họ gặp Vương Tuấn Khải, cũng là quê hương mà chính miệng Vương Tuấn Khải từng nói. Phần mộ của cua Minos, ngay bên trong trang viên.

Thiên Tỉ theo đoàn du lịch đi vào trang viên, sau khi hỏi hướng dẫn viên du lịch, ngay lập tức chạy về phía phần mộ.

Trong nháy mắt đã nhìn thấy tấm bia mộ, nước mắt Thiên Tỉ không kìm được. Trên tấm bia mộ, khắc họa khuôn mặt vua Minos, so với Vương Tuấn Khải giống nhau như đúc.

Khi cùng ở một chỗ với Vương Tuấn Khải, Thiên Tỉ cũng chụp chung với anh rất nhiều ảnh, trong di động cũng có lưu một ít, cũng dán trên tường một ít. Chính là sau sự kiện lần đó, dấu vết tồn tại đều biến mất, ngay cả ảnh chụp. Thiên Tỉ chỉ có thể dùng trí nhớ cố gắng nhớ kỹ bộ dạng Vương Tuấn Khải. Trong thời gian hơn 3 năm này, Thiên Tỉ nằm mơ cũng muốn nhìn thấy Vương Tuấn Khải, hiện tại, thấy được khắc họa của anh ta trên tấm bia đá, tuy rằng chỉ là điêu khác, Thiên Tỉ cũng thấy chuyến đi này không tệ.

Thiên Tỉ đế gần Mộ Bia, vuốt ve khuôn mặt được khắc họa trên tâm bia, nhẹ giọng nói;

“ Tiểu Khải, em tới thăm anh.”

Suốt buổi chiều, toàn bộ những du khách đến trang viên Minos, mỗi người đều nhìn thấy trước bia mộ vua Minos có một nam thần Trung Quốc đang lẩm bẩm nói chuyện với tấm bia. Bọn họ cũng không quá để ý, cảm thấy được đại khái chắc là có một loại tín ngưỡng với vua Minos liền không quản ngại ngàn dặm xa xôi mà đến thăm mộ người mình sùng bái. Đến khi hoàng hôn buống xuống, tất cả du khách đều đã rời đi, Thiên Tỉ vẫn còn ôm bia mộ nói chuyện, mới khiến cho hướng dẫn viên chú ý____

“ Chàng trai, cậu biết chuyện xưa về vua Minos sao?” Hướng dẫn viên thân thiết hói.

Thiên Tỉ vẫn ôm bia mộ, thấy hướng dẫn viên đang đợi cậu trả lời, liền gật gật đầu.

“ Cậu là người sùng bái ông ấy sao?” Hướng dẫn viên lại hỏi.

Trong đầu Thiên Tỉ lại hiện lên bộ dạng hoàn mỹ mà đơn thuần của Vương Tuấn Khải. Khi anh ấy cười rộ lên vô cùng tươi đẹp, có hai cái răng tiểu Hổ nha. Vì thế Thiên Tỉ lại gật gật đầu.

Hướng dẫn viên nở nụ cười, sau đó nói;

“ Nhưng mà, chàng trai, buổi tối ở nghĩa địa rất lạnh, cậu hãy mau rời khỏi trang viên Minos, quay trở về khách sạn nghỉ ngơi đi.”

Thiên Tỉ vẫn là quật cường lắc đầu, nhìn hướng dãn viên nói: “ Không có việc gì. Tôi khỏe lắm. Cảm ơn đã quan tâm. Anh cứ đi trước đi.”

Hướng dẫn viên cảm thấy bản thân đã gặp được mộ người não tàn hâm mộ vua Minos, không biết làm thế nào, thở dài, xoay người rời đi.

Đêm đến, ôm bia mộ trong lòng Thiên Tỉ vô cùng nọt ngào. Cậu lại tiếp tục tâm sự từng chút từng chút với Vương Tuấn Khải, nói nói, rốt cuộc cũng chống đỡ không được, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Đêm khuya, gió biển Hy Lạp thổi vào quần áo Thiên Tỉ, Thiên Tỉ rùng mình một cái tỉnh dậy, trong lòng bỗng có cảm giác khác thường. Thiên Tỉ trước khi đến đã cẩn thận tìm hiểu về vị trí địa lý của ở Agios Nikolaos cũng như phân bố hải lưu ở đảo Crete, xác định buổi tối ở ở Agios Nikolaos hướng gió trên đất liền là gió Đông Nam

Mà vừa mới thổ qua, lại là gió Bắc.

Có vật gì đó, rải bên cạnh cậu.

Thiên Tỉ toàn thân căng thẳng, cố gắng làm cho mình có vẻ bình tĩnh, trong lòng mòng chờ hỏi;

“ Tiểu Khải, là anh sao.”

Thiên Tỉ cẩn thận mình xung quanh.

Toàn bộ thế giới đều như yên lặng.

Không biết qua bao lâu.

Trong màn đêm đen đặc, một bóng dáng màu trắng, chậm rãi, chậm rãi, hiện ra, cuối cũng, xung quang tỏa ra một vầng hào quang, trong không trung Thiên Sứ xuất hiện.

Kia đúng là, người mà Thiên Tỉ mong nhớ ngày đêm….. Vương Tuấn Khải.

_____ TBC

 

 

 

 

 

Lời editor: Vậy là chỉ còn 3 chap nữa thôi 🙂

 

[Transfic-shortfic] Cỗ máy thời gian (chap 1)

5CwxLav

Tác giả: Khải Thiên Thất Vũ

Dịch: Hai Feng

Thể loại: khoa học viễn tưởng, tương lai, hiện đại

Chap 1: 

Năm 2123

 

Nhà khoa học đã 50 tuổi – Dịch Dương Thiên Tỉ đang ngồi trên cỗ máy thời gian, đây chính là phát minh mà ông đã dùng cả đời để nghiên cứu ra.

 

“Dr. Yi, ngài quyết định muốn xuyên không gian thời gian trở về 100 năm trước thật sao?”

 

“Ta quyết định.”

 

“Được, thiết lập số tuổi là 23 tuổi, ba tháng sau đó, tức là khi chương trình được khởi động lại, ngài liền có thể quay trở về, ngài, xác định là không cần tìm người khác làm thí nghiệm thật sao?”

 

“Abby, đây là chuyện mà ta đã bận rộn cả đời, ngươi cũng biết việc mà ta đã quyết định làm thì tuyệt đối sẽ không thay đổi, ta nhất định phải tự mình trải nghiệm, mới có thể thu về được số liệu xác thực nhất.”

 

“Dr. Yi, cỗ máy thời gian chỉ có thể sử dụng hai lần, ngài nhất định phải bảo trọng, chiếc đồng hồ đeo tay này có thể liên lạc với tôi bất cứ khi nào, tôi chờ mong ngài thành công quay trở về.”

 

Dịch Dương Thiên Tỉ nhấn nút “Khởi động”, trong lúc trời đất quay cuồng choáng váng, ông đã quay trở về năm 2023, trong một nhà kho ngầm dưới đất của một khách sạn khá nhỏ, Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn quanh bốn phía, thì ra phòng thí nghiệm của mình 100 năm trước lại là một nhà kho nhỏ… Ông bước ra khỏi cỗ máy thời gian, khởi động gân cốt một chút, toàn thân liền thấy thoải mái nhẹ nhõm. Tuổi trẻ thật tốt, ông nhìn thấy trên cỗ máy thời gian phản chiếu lại hình ảnh của bản thân, nhìn thấy mình không có chút nếp nhăn nào, da dẻ săn chắc khỏe mạnh. Thì ra thời còn trẻ bản thân mình lại đẹp trai như vậy ~

 

Thanh xuân của ông toàn bộ đều dành để nghiên cứu khoa học, ở thế giới mà tình người lạnh lùng kia, ông gần như chưa từng cảm thấy qua bất kì sự ấm áp nào, lòng người còn không bằng máy móc, máy móc còn có thể đem đến cho ông công danh và sự nổi tiếng mà ông muốn. Nếu như lần này tập hợp số liệu hoàn tất, ông thành công quay trở về, nhất định là có thể trở thành vĩ nhân của thời đại.

 

Dịch Dương Thiên Tỉ nghĩ như vậy, không khỏi cảm thấy tinh thần trở nên phấn chấn, ông nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay rồi nói, “Abby, ta đã tới nơi thành công rồi, cảm giác không tệ.”

 

“Tiến sĩ, toàn bộ liên lạc giữa ngài với chúng tôi chỉ có thể duy trì tối đa trong ba tháng, ba tháng sau ngài nhất định phải quay trở về.”

 

“Ta biết rồi.”

 

(Từ đoạn này trở đi Translator sẽ chuyển sang gọi Thiên Tỉ bằng cậu cho trẻ trung lại nhé, người ta đã xuyên không về lại năm 23 tuổi dzòi mà =))))))))))

 

 

Dịch Dương Thiên Tỉ dùng viên đá quý cậu mang từ 100 năm sau đến đem đổi lấy tiền nhân dân tệ, trực tiếp mua lại cái nhà kho nhỏ bé này của khách sạn, lại còn thuê thêm một căn phòng trong đó. Một tuần tiếp theo đó, Thiên Tỉ cũng đã hiểu được một chút lối sống của con người ở đây, cậu đi mua mấy bộ quần áo “bình thường”, cuối cùng xem như cũng đã có thể hòa nhập được với cuộc sống nơi này. Chỉ là con người của cậu 100 năm trước lại hoàn toàn không biết lái xe, cậu chỉ có thể đi ra ngoài bằng xe bus công cộng, tuy rằng rất lộn xộn, nhưng cậu lại rất hưởng thụ cảm giác người người chen chúc như vậy. Suy cho cùng ở thời đại mà khoa học càng ngày càng phát triển, khoảng cách giữa con người lại ngày càng xa nhau hơn.

 

Một ngày nọ, Dịch Dương Thiên Tỉ từ khách sạn chuẩn bị ra ngoài đi dạo, khi thang máy đến lầu một, cửa vừa mở ra liền có một người đeo khẩu trang xông vào, cửa thang máy đóng lại liền tiện tay nhấn nút tầng trệt, cậu vừa định muốn nói chuyện liền bị người nọ một tay bịt miệng lại, ép cậu vào sát cửa thang máy. Trong không gian nhỏ hẹp có thể nghe tiếng anh ta thở hổn hển, “Hừ, không được kêu lên, đừng để bọn họ phát hiện ra tôi!”

 

Dịch Dương Thiên Tỉ dùng tay đẩy bàn tay của người đang bịt miệng mình ra, “Anh là ai thế hả? Trộm đồ bị bắt gặp sao?!” Người đó vội tháo khẩu trang che mặt xuống, kinh ngạc nhìn cậu, “Ngươi không biết ta sao?! Ta chính là Vương Tuấn Khải.”

 

“…… Tôi với anh rất thân quen sao?” Dịch Dương Thiên Tỉ cảm thấy con người ở thời đại này sao lại có thể hướng ngoại như thế, gặp người liền trực tiếp nói chuyện như đúng rồi.

 

“Này người anh em, cậu không phải là người Trái đất à” Vương Tuấn Khải vẫn còn chưa hết ngạc nhiên, “Bỏ đi, cậu có thể dẫn tôi đi toilet được không?”

 

“Có nhiều nhà vệ sinh công cộng như vậy, tại sao anh không tự đi đi” Dịch Dương Thiên Tỉ cảm thấy người con trai này thực sự quá kì lạ rồi, nhưng mà nhìn có chút quen mặt, nhìn kĩ lại còn có chút đẹp trai nữa.

 

“Việc đó, bị người khác nhìn thấy thì phải làm thế nào, ngộ nhỡ vừa ra ngoài lại gặp phải paparazzi thì thảm rồi.”

 

Paparazzi? Nói như vậy tức là anh ta là ngôi sao? Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn thật kĩ lại con người trước mặt, hình như cũng không phải gạt người, liền dẫn anh ta đến phòng mình. Nhân lúc Vương Tuấn Khải đang ở trong nhà vệ sinh, cậu bật ti vi lên xem, ti vi đang chiếu quảng cáo.

 

Chờ đã…, người ở trên ti vi này chính là anh ta a, nói như vậy anh ta thực sự là ngôi sao, cậu lại nhìn dòng chữ viết dưới góc phải, người đại diện phát ngôn: Vương Tuấn Khải. “Vương, Tuấn, Khải” cậu đọc từng chữ một, chẳng trách nhìn mặt anh ta lại cảm thấy quen quen, hai ngày nay ra ngoài đi dạo thấy được rất nhiều quảng cáo của anh ta, dường như đang tuyên truyền cho đại nhạc hội (concert).

 

Lúc này Vương Tuấn Khải từ nhà vệ sinh bước ra, “Người anh em, thực sự ngại quá, làm phiền cậu rồi.”

 

“Không có gì, tôi vừa mới xem quảng cáo của anh, anh thực sự là ngôi sao à?”

 

“Cậu không biết thật hả?” Vương Tuấn Khải lập tức cảm thấy tràn đầy hứng thú đối với người trước mặt này, “Cậu từ đâu tới thế?”

 

“Tôi là nhà khoa học, xuyên không tới đây.” Thiên Tỉ không nhanh không chậm giải thích lí do.

 

“Xuyên không?!! Cậu đang đùa đấy à!” Vương Tuấn Khải nhìn nét mặt Thiên Tỉ có vẻ thành thật, “Cậu… làm thế nào để chứng minh đây?”

 

“Ví dụ như…” Thiên Tỉ cầm lấy một cái kẹp, kẹp vào áo của Vương Tuấn Khải, “Cởi ra!”

 

Vương Tuấn Khải còn chưa kịp có phản ứng, đã bị chiếc kẹp kia kẹp lấy áo, trong nháy mắt áo sơmi liền rơi xuống, chỉ còn lại chiếc áo ba lỗ mỏng bên trong, “Ôi cha mẹ ơi! Ngươi chơi trò bắt nạt ta!” Tiểu Khải bị dọa sợ đến độ lập tức ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

 

Thiên Tỉ xoay người đi về phía cửa ra vào, “Được rồi đó anh bạn, anh chơi đủ rồi thì mau đi đi, quản lí không tìm anh à”, đang nói thì liền “Peng…”, cậu đụng phải cánh cửa rất mạnh, “Chết tiệt….” Thiên Tỉ xoa xoa đầu mình, nhỏ giọng chửi thầm, “Lại quên nữa rồi.”

 

“Hahahaha” Đến lượt Vương Tuấn Khải khoái chí, “Cậu bị ngốc à ~ “

 

Thiên Tỉ quay đầu trừng mắt nhìn anh ta, “100 năm sau, cửa ra vào căn bản là có thể tự động đóng mở đó, được chứ?!”

 

“Được được được, tôi tin cậu rồi còn không được sao ~ Cậu cũng không cần phải tự hành hạ mình vậy đâu a ~” Vương Tuấn Khải đứng lên đi tới cánh cửa, ấn nút xuống, nhẹ nhàng mở ra, mỉm cười nói, “Này, cửa là mở như thế này nè ~”

 

Thiên Tỉ liếc anh ta một cái, đẩy hắn ra ngoài. Sau khi đóng cửa, vẫn là không nhịn được mà cười một cái, cái anh chàng Vương Tuấn Khải này, cũng coi như khá có ý tứ, đến đây đã một tuần, chuyện chạm mặt một ngôi sao bị bản thân đụng phải thế này, cũng xem như là may mắn đi ~

 

Vương Tuấn Khải bên này sau khi đã ngồi lên xe của người quản lí, hồi tưởng lại chuyện xảy ra ngày hôm nay, khóe miệng cũng lộ ra một ý cười vui vẻ, “Chị Nhâm, chị có tin chuyện xuyên không không?”